S.C.I. mê án tập

Tập đoàn hủ nữ núp bóng những chàng cảnh sát đẹp trai!

[SCI] Vụ án thứ sáu – Chương 13

Hung thủ vô tội

13 – Nội quỷ.

.

‘Trong thời gian ngắn nhất, ngài phải catch me, nếu không các ngài sẽ tìm được càng lúc càng nhiều body!’

.

——————————————

“Cậu đang nghĩ tới cái gì vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi.

“Ừm…” Triển Chiêu xoa cằm, trèo xuống giường, chạy tới phòng chứa đồ, đem ra ba cái hộp.

“Đây là cái gì?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc, nhìn ba cái hộp trông như hộp giầy đặt trên bàn. Triển Chiêu mở hộp ra, bên trong chứa đầy thư tín.

“Đều là thư của độc giả gửi tới, biên tập tập hợp lại rồi chuyển cho tôi.” Triển Chiêu lùng bùng trong miệng, mắt liếc liếc Bạch Ngọc Đường.

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường tay chỉa ba cái hộp giầy, “Sao tôi lại không biết gì về mấy cái này?”

“Cậu ghen ghê gớm như vậy…” Triển Chiêu lại nhỏ giọng thì thào, “Không bị cậu lén đốt hết mới lạ!”

“Hừ…” Bạch Ngọc Đường cau mày, trong lòng thầm nói, chờ cậu đọc xong tôi đem ra đốt tất!

Triển Chiêu đưa từng phong thư lên soi trước ánh đèn, dường như đang muốn nhìn xem trong phong thư có gì.

“Cậu muốn tìm gì?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi.

“Tôi nhớ có mấy phong thư, bên trong đều kẹp mấy hình bông hoa gì đó.”

“Hoa?” Bạch Ngọc Đường cũng cầm một phong thư lên soi trên đèn, “Miêu Nhi, cậu chưa mở phong bì mấy bức thư đó à?”

“Ừ… Mỗi một phong thư đều chỉ soi lên đèn thôi, rất thú vị.” Triển Chiêu thành thật thú nhận, “A! Tìm được rồi!” Vừa nói vừa rút ra ba phong thư màu hồng nhạt giống hệt nhau, đưa cho Bạch Ngọc Đường xem, “Là mấy phong thư này này.”

“Lá thư đầu tiên cũng được gửi từ nửa năm trước rồi.” Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn phong bì không có tên người gửi hay người nhận, chỉ có một cái tên — ‘Học Sinh’.

“Chà… Ai lại lấy cái tên thế này.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, mở phong bì, quả nhiên có vài cánh hoa nhỏ rơi ra từ bên trong, chỉ có điều sắc hoa không phải đỏ tươi như lúc nãy, mà đã hơi ngả sang đen, thẫm như màu son. Bạch Ngọc Đường làm cảnh sát đã lâu năm, dĩ nhiên vô cùng quen thuộc với màu sắc này… đây là màu máu khô.

Triển Chiêu nhanh chóng rút lá thư bên trong ra, chăm chú đọc.

“Thư viết gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò vươn người tới, cùng đọc với Triển Chiêu.

Lá thư này vô cùng dài, phải tới vài trang, nét chữ nắn nót, bên trong còn có bảng số liệu và tranh vẽ minh họa, thoạt nhìn thật giống bài tập của một học sinh, thực không hổ người viết lấy lên “Học Sinh”. Tốc độ đọc của Bạch Ngọc Đường không thể sánh với Triển Chiêu, Triển Chiêu xem một trang anh cũng chỉ đọc được vài chữ. Vậy nên cuối cùng, anh quyết định từ bỏ, chờ Triển Chiêu đọc xong tóm tắt lại là được. Nghĩ vậy, Bạch Ngọc Đường liền cúi xuống chuyên tâm xem xét mấy cánh hoa kia.

“Hà…”  Triển Chiêu nhanh chóng xem xong cả ba lá thư, buông thư xuống bàn, thở dài.

“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn anh, “Trong thư nói gì?”

“Mấy lá thư này không khác nào đang mô tả quá trình diễn biến tâm lý của một con người.” Triển Chiêu giơ bức thư thứ nhất lên, có bốn trang giấy, nói: “Khi viết lá thư này, người đó là một học sinh có lòng hiếu kỳ và sự nhiệt tình, muốn tìm hiểu tâm lý học, nhưng lại nghiên cứu sai phương hướng.”

Lại cầm bức thư thứ hai, có hai trang, anh nói tiếp: “Bức thư này, người đó đã lạc lối quá xa trên con đường sai lầm ấy, hơn nữa còn bắt đầu phá vỡ cả nhân sinh quan của chính mình.”

“Bức thư cuối cùng…” Triển Chiêu cầm lấy lá thư chỉ nhỏ bằng miếng đậu phụ khô (*), “Hắn ta đã trở thành biến thái.”

Bạch Ngọc Đường nhận lấy ba bức thư, nhìn một hồi, quay lại hỏi Triển Chiêu, “Cậu nói cụ thể xem?”

“Bức thư thứ nhất.” Triển Chiêu chỉ vào phong thư, “Người này thiếu điều phân tích nguyên cả quyển sách của tôi, hơn nữa còn tỏ ý nghi ngờ một số quan điểm trong sách, ý tứ đại khái là hắn ta cảm thấy hứng thú với những vấn đề tôi cố ý tránh đề cập trong sách.”

“Những vấn đề cậu cố ý tránh đề cập tới?” Bạch Ngọc Đường tới đây cũng tỏ ra hứng thú, “Cậu viết sách cố ý tránh nói chuyện gì?”

“Thì ví dụ như một vài chi tiết trong tâm lý tội phạm, phương pháp thôi miên, làm thế nào để hạ ám chỉ,… Đều là những vấn đề chuyên môn, không thể tự học mà thành.” Triển Chiêu đáp, “Tôi chỉ sợ viết ra rồi có người lấy dùng bậy bạ, hại người hại mình.”

“Ừm.” Bạch Ngọc Đường cũng đăm chiêu gật đầu, “Nhưng xem ra tên này, phàm là những vấn đề không phổ thông, càng tỏ ra hứng thú.”

“Đấy chỉ là chuyện phụ… Cậu xem chỗ này này.” Triển Chiêu chỉ tay vào dòng thư cuối cùng, “Nhìn hắn viết mà xem, ‘Tôi biết ngài có thể đọc được lá thư này, cũng có thể không đọc được, nhưng tôi vẫn muốn nói, I LOVE YOU!’

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Chỉ đọc xong một quyển sách mà có thể ‘love’ luôn được sao?”

“Còn lá thư thứ hai…” Triển Chiêu chỉ vào bức thư tiếp theo, “Trong lá thư này, hắn nói rất nhiều về thành quả nghiên cứu tâm lý học của chính hắn, tất cả đều nói về vấn đề thao tác kỹ thuật ứng dụng trong thực tế. Cậu nhìn câu cuối của hắn xem!”

Bạch Ngọc Đường ngó sang, lập tức thấy câu cuối cùng hắn viết chính là: “Ngài nói xem, nếu tôi dùng thành quả nghiên cứu của chính mình để phạm tội… Can you catch me?”

“Catch…” Bạch Ngọc Đường há hốc mồm, đưa tay lật phong thư thứ ba, “Cái này không phải sẽ có ’body’ chứ?”

Trong lá thư thứ ba, chỉ viết một câu duy nhất, “Xem ra tất cả lý luận đều chỉ là nói suông… Muốn làm nghiên cứu, nhất định phải thí nghiệm! Vậy cho phép tôi đi chế tạo một khối body nhé.”

Đọc tới đây, cả hai người đều choáng váng.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt thật lâu, mãi mới phục hồi được tinh thần, “Miêu Nhi, tên nhóc này thật sự định đi làm thí nghiệm sao?”

Triển Chiêu cau mày, đi tới sofa. Anh ngồi xuống lắc đầu: “Hắn ta không chỉ muốn tự mình làm thí nghiệm, còn muốn tôi cùng làm với hắn.”

“Rốt cục là vì cái gì?” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên cạnh anh, “Có điều coi như có manh mối, mai giao cho bên giám định để họ tìm xuất xứ mấy phong thư này, rồi chúng ta điều tra tiếp.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Người này có lẽ là người bên cạnh chúng ta thôi.” Triển Chiêu nhỏ giọng nói, “Hoặc là có nguồn tin xác thực, nếu không làm sao có thể biết rõ ràng hành tung của chúng ta, thậm chí mấy thứ này cũng có thể đưa tới tận cửa nhà?”

“Thực sự là rất khả nghi.” Bạch Ngọc Đường cầm lấy mấy phong thư, cho vào túi nilon đựng vật chứng, “Sáng mai về cảnh cục xem xét tiếp, đêm nay cậu cũng mệt rồi!” Nói xong liền kéo Triển Chiêu về phòng, nằm lên giường.

Hai người nằm đó, ngước mắt ngẩn người nhìn trần nhà, mãi tới nửa tiếng sau mới chịu thôi suy nghĩ miên man, cùng nhau say ngủ.

.

Sáng hôm sau, hai người tinh thần sáng láng bước ra cửa, quả nhiên thấy bó hoa đẫm máu kia vẫn ở trên thềm, chỉ là toàn bộ máu đã khô lại. Dùng túi đựng vật chứng bọc lại, hai người thong thả dạo bộ tới cục cảnh sát.

Những thành viên còn lại của SCI cũng đã tới cảnh cục, không ngoài dự đoán, Bao Chửng tỏ ra cực kỳ coi trọng vụ án này. Sau khi họp bàn với tất cả mọi người, ông chỉ lưu lại một câu, “Trong vòng nửa tháng, phá được án thì có thưởng, phá không được thì đi cọ WC!” Rồi bước đi.

Chờ Bao Chửng khuất bóng, một đám đứng đằng sau mắt to trừng mắt nhỏ, Triệu Hổ chọc chọc Mã Hán, “Anh nói xem, sao lần nào cục trưởng Bao cũng lấy việc cọ WC đem dọa sếp chúng ta vậy?”

Mã Hán không trả lời, trừng mắt liếc cậu ta một cái.

“Công Tôn đã có kết quả khám nghiệm tử thi chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chắc nhanh thôi.” Lạc Thiên đáp, “Công Tôn đã ngồi trong phòng pháp y cả một đêm…” Vừa dứt lời, cánh cửa “RẦM” một tiếng bị đẩy ra, Công Tôn hùng hổ xông tới, sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng đầy tơ máu, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Ai nấy đều ngoan ngoãn không lên tiếng, chờ Công Tôn báo cáo kết quả nghiệm thi.

“RẦM” một tiếng nữa, tập tài liệu bị ném lên mặt bàn, Công Tôn thở phì phì chửi mắng, “Con mẹ nó, chúng ta bị chơi đểu!”

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác mờ mịt. Bạch Ngọc Đường hỏi, “Bị chơi cái gì?”

“Trong hai cỗ thi thể này đều còn một lượng thành phần dược phẩm, là loại thuốc mê hay dùng trong các vụ cưỡng gian!” Công Tôn căm giận ngồi xuống ghế, “Không cùng cấp bậc phạm tội với cái vụ I LOVE YOU kia!”

“Hả?” Triển Chiêu chau mày, “Có thuốc mê sao?”

“Còn nữa!” Công Tôn đưa ra ảnh chụp thi thể vụ án I LOVE YOU lần trước, “Các cậu nhìn đi, mấy dấu tay này, lúc đầu chúng ta vẫn tưởng là bị tụ máu đúng không?”

“Đúng thế.” Mọi người gật đầu.

“Không phải tạo ra lúc hung thủ túm lấy để cắt thi thể đâu.” Công Tôn nói xong, túm lấy cánh tay Triệu Hổ làm ví dụ, “Nếu tôi cắt một nhát ở đây!” Nói xong, chỉ vị trí động mạch, “Muốn lấy máu, phải niết mạnh chỗ này!”

“Còn có chân… rồi cổ… Tất cả các vết bầm này đều do hung thủ muốn siết lấy máu tạo thành! Đầu tiên siết chảy hết máu, sau đó mới phân thây!”

“Máu…” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trao đổi một cái liếc mắt, lập tức nhớ tới bó hoa đẫm máu tối hôm qua.

“Mấy hôm tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, máu trong thi thể rõ ràng đều chảy đi gần hết, nhưng lượng máu trên mặt đất lại không đủ của ba người… Hóa ra đều đã bị lấy đi rồi!” Công Tôn lại chỉ vào ảnh chụp thi thể Bàng Hiểu Cầm và An Linh Lệ, nói tiếp, “Phương pháp xử lý hai cỗ thi thể này không tinh tế bằng vụ án thứ nhất! Nhiều khả năng không phải của cùng một người làm!”

“Thật quái dị!” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, hai người lấy bó hoa cùng mấy phong thư hôm qua ra, đưa tới trước mắt mọi người.

“Cái gì đây?” Công Tôn cầm lấy bó hoa đen thẫm kia nhìn nhìn một hồi, rồi gọi một cậu nhân viên tổ giám định đem đi kiểm tra, so sánh với mẫu máu của mấy cỗ thi thể trước, xem có thể điều tra ra xuất xứ hay không.

“Dựa trên những gì mấy lá thư này viết… Hung thủ đáng ra phải là một người chứ.” Bạch Trì nghi hoặc, “Tại sao lại xuất hiện tình trạng này?”

“Không thể nào.” Triển Chiêu lắc đầu, “Kẻ này si mê thuật thôi miên, hạ ám chỉ… Sao có thể sử dụng thủ đoạn không chuyên nghiệp như đánh thuốc mê thế được?”

Mọi người còn đang bàn bạc, bỗng thấy Lư Phương sắc mặt tối sầm bước tới, “Xảy ra chuyện rồi!”

“Dạo này sao có nhiều chuyện xảy ra liên tiếp vậy chứ?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Xem TV đi!” Lư Phương bật TV, mọi người cùng theo dõi mục tin tức đưa tin.

“Theo một nguồn tin đáng tin cậy, gần đây liên tiếp xảy ra một loạt vụ án nghiêm trọng, có hành vi phạm tội với mục đích khiêu chiến giới cảnh sát. Hung thủ để lại lời nhắn tại hiện trường “I LOVE YOU” “catch me” và “body”. Thân phận người bị hại không có điểm tương đồng, có vẻ như được chọn lựa ngẫu nhiên… Đáng chú ý nhất chính là thủ phạm đã từng gửi thư cảnh cáo cho tiến sỹ Triển của SCI; hắn muốn dùng người làm thí nghiệm, có điều cũng không làm cảnh sát tăng cường cảnh giác… Lần này hung thủ đã tỏ ý đối đầu với giới cảnh sát, bằng việc hại chết con gái một sĩ quan cảnh sát tại vị…”

Bạch Ngọc Đường vừa xem vừa tỏ ra hoang mang, quay đầu lại hỏi Lư Phương, “Sao bọn họ nắm được nhiều chi tiết như vậy?”

Lư Phương thở dài, “Sáng sớm hôm nay, các tòa soạn báo và đài truyền hình đều nhận được hình ảnh tư liệu; thêm nữa, các trang web lớn cũng đồng loạt truyền tin… Rõ ràng là có người cố ý tung tin!”

“Kẻ nào lại chơi trò vô vị như thế chứ?” Triệu Hổ trừng mắt.

Triển Chiêu nhìn cậu ta, thản nhiên đáp, “Hung thủ!”

Vừa dứt lời, chuông điện thoại văn phòng SCI vang lên. Tưởng Bình nhận điện thoại, vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, vội vàng ấn nút chờ máy, sau đó nhẹ nhàng tới bên máy tính, truy tìm nơi gọi tới.

Mọi người thấy hành động của cậu ta, đều tập trung tinh thần nghe ngóng. Chỉ một lát sau, đầu kia điện thoại truyền đến một thanh âm đã được xử lý qua máy biến âm, giọng nói cợt nhả, “Xin chào, tiến sỹ Triển và các vị SCI.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hỏi: “Là ai vậy?”

“Hung thủ.” Người nọ nhẹ nhàng cười, “Án phân thây, án chặt đầu, và cả vụ di hoa tiếp mộc (*) lần này, đều là tôi làm.”

(*) di hoa tiếp mộc: đánh tráo, đổi trắng thay đen — không chắc hắn nói về cái gì: tráo đổi đầu Bàng Hiểu Cầm và An Linh Linh, hay vụ trên báo đài truyền hình từ đầu tới giờ, lật lọng cái gì cũng đổ cho cảnh sát =.=||

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cười lạnh: “Án phân thây đã phá rồi.”

“Ha ha…” Người nọ bật cười hai tiếng, không đáp lại mà ngay lập tức đổi đề tài, “Tiến sỹ Triển, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

“Trò chơi gì?” Triển Chiêu lạnh giọng hỏi.

“Đầu tiên, ngài nên biết, tôi làm tất cả những chuyện này, chỉ vì một mục đích.” Người nọ nói, tựa hồ rất hưng phấn.

“Mục đích nào?” Triển Chiêu hỏi.

“I LOVE YOU!” Đầu bên kia chậm rãi trả lời.

Triển Chiêu cười lạnh, “Tôi không thấy điều đó.”

“Ha ha, sau này ngài sẽ nhìn ra thôi.” Cái giọng kia lại tiếp tục, “Để tôi giải thích quy tắc trò chơi nhé.”

“Nói.”

“Rất đơn giản! Trong thời gian ngắn nhất, ngài phải catch me, nếu không các ngài sẽ tìm được càng lúc càng nhiều body!”

Lời dứt, bên kia dập máy, truyền đến những hồi “tít” đều đều.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu hỏi Tưởng Bình, “Tra được không?”

Tưởng Bình tay run rẩy, lắp bắp, “Tra… Tra ra rồi…”

“Người ở đâu?” Bạch Ngọc Đường nhận ra cậu ta có vẻ khác thường.

“Ở… Ở ngay trong tòa nhà này!”

.(1

========

(*) Đậu phụ khô

* Med note: trong này mọi người sẽ thấy hơi kỳ lạ một chút, vì sao vài trang thư có thể nói nhiều như vậy, nhưng mà chữ Trung Quốc font cơ bản rất nhỏ, mà chữ Trung Quốc biểu ý rất nhiều trong một chữ, nếu dịch ra tiếng Việt thì không ngắn chút nào, ví dụ như chương SCI này chỉ dài có 3 trang raw thôi 😀

~

Med: Đợt này cả Med và Bi đều đang thi, Lu hình như cũng thi, SCI sẽ bị chậm một chút, mọi người thông cảm nhé 😀

Lu: Ừm, đợt này ta thi a, đến hết tháng 7 mới xong. Chúc mọi người, những ai đã/đang/sắp thi sẽ thi thật tốt và đạt kết quả tốt nhé ^^

Single Post Navigation

21 thoughts on “[SCI] Vụ án thứ sáu – Chương 13

  1. Trước… trước tiên xin cái tem =))
    comt sau xD

  2. Nha~ thiệt tình càng coi càng thích quá. Mọi người edit lại chú thích rất kĩ càng, đầy đủ những chỗ lúc đọc không hiểu.
    Mà từ hồi bắt đầu đọc SCI trên này mình nổi lên cảm giác muốn học Pháp Y như Công Tôn mỹ nhân nha. :”>

  3. Ax, lum phong bi vay :((
    Chuong nay phat hien ra nhieu tinh tiet ly thu nha :X
    Mieu nhi thiet la nguy hiem, noi viet sach thoi cug~ nha. dc may thang birn thai’ co y do vs mjnh, hoi sao ma tieu Bach k ghen cho dc =]]]]]
    Thanks cac nang nhieu nha 😀

  4. ta ngậm ngùi lấy cái phong bì. ta đang cũng đang thi. rất thông cảm với các nàng!

  5. Rất cảm ơn các bạn đã edit bộ truyện tuyệt vời này!

  6. hung thủ lại ở trong tòa nhà cục cảnh sát, ai là thủ phạm, người này chắc bị tâm thần rồi mới làm ra mấy cái vụ án biến thái vậy

  7. ngandiem on said:

    thanks các nàng đã ko ngại thời gian thi cử để edit một chương với đầy đủ giải thích và chỉnh sửa như vầy, đọc SCI các nàng edit ko những hiểu được truyện mà còn biết thêm rất nhiều thông tin có liên quan khác *cười*
    các nàng thi tốt nhá~~~~ ta cũng sắp thi rồi

  8. bibi on said:

    mình nghi là bác An gì đấy liên quan đến vụ này ~~

  9. Diệm nhi on said:

    Càng ngày càng ly kỳ hấp dẫn. 😀
    Thanks các nàng đã edit~

  10. yunhana on said:

    thanks

  11. huonglan7189 on said:

    thanks và chúc các nàng thi tốt. nhưng đừng bỏ rơi tụi ta lâu quá nghen *ngậm ngùi*

  12. tieuhaisu on said:

    chúc mọi người thi tốt nha

  13. Cloudia on said:

    thằng cha này biến thái quá, ban ngày ngồi đọc mà mình cũng lạnh hết người =.=|||||| Cảm ơn mọi người vì đã chú thích rất đầy đủ và chi tiết nha ^^

    Chúc các bạn thi tốt! 😡

  14. thaiha on said:

    Càng ngày càng hấp dẫn
    không biết ai là thủ phạm nhỉ, lục lại từ đầu đến giờ nhân vật đã xuất hiện chỉ có đồng chí tổ giám định với chú An gì đó. Mà mình nghi ngờ chú An đấy nhiều hơn. Nhưng chả lẽ cha lại giết con tàn nhẫn thế

  15. hung thủ trong tòa nhà
    ôi! trong sở cảnh sát có kẻ cuồng loạn bãn Miêu mà bạn Tiểu Bạch ko biết???
    chết thật!
    Ngẫm lại… liệu có phải là cái bác gì ấy không vậy?

  16. @Med: ta chính thức nhận dạng nàng qua việc để những ava gây kích động cho người xem

  17. Vừa dứt lời, cánh cửa “RẦM” một tiếng bị đẩy ra, Công Tôn hùng hổ xông tới, sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng đầy tơ máu, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

    Ai nấy đều ngoan ngoãn không lên tiếng, chờ Công Tôn báo cáo kết quả nghiệm thi.

    “RẦM” một tiếng nữa, tập tài liệu bị ném lên mặt bàn, Công Tôn thở phì phì chửi mắng, “Con mẹ nó, chúng ta bị chơi đểu!”
    –> Mĩ nhân tức giận, tức giận, aaaa
    “Kẻ nào lại chơi trò vô vị như thế chứ?” Triệu Hổ trừng mắt.

    Triển Chiêu nhìn cậu ta, thản nhiên đáp, “Hung thủ!”—> Hổ tử quả nhiên vẫn là Hổ tử.

  18. Missu on said:

    Minh cung ngj ngo o An.va ka?c0n gaj cua pa djnh h0n vs phu0g ac(k nho ten ba?) nua~ah,k bjt chap sau se he’ lo. djeu j day
    ju cac nang~<3

  19. huc bien thai qua di mat. bi mot nguoi nhu vay thich thi that kinh di. :-$ :-@. eo ko dam tuong tuong nua hix.

    thank nhiu va chuc cac ban thi tot nhe

Leave a reply to MeggiMed Cancel reply